Chai pin thì đi thay rồi dùng tiếp, mua điện thoại về là để phục vụ bản thân, cớ sao lại lo lắng ngược lại cho nó?
Còn ba công ty Việt Nam không hồi âm làm tôi bối rối, không biết mình chưa đáp ứng được yêu cầu gì
Nếu anh cả và chị dâu không trợ giúp, có lẽ mỗi gia đình với bốn nhân khẩu đã ra đường ở từ lâu.
Mua bó rau 80.000 đồng và muốn chuyển khoản thanh toán nhưng người bán nói chỉ nhận tiền mặt, có thể cho nợ trả sau, tôi nhất quyết nói 'không'.
Sau thời gian háo hức ban đầu, chiếc ghế được dùng hai lần mỗi tháng, rồi bây giờ là nơi để quần áo, trong nhà 35 m2.
Tôi ngán ngẩm khi thấy cả chục người phụ nữ mặc đồ bó sát, trải thảm Yoga trên sân khấu đám cưới, rồi trình diễn những động tác nhức mắt.
Chỉ cần dung lượng pin tối đa tuột xuống 99%, là họ sẽ lo lắng không thôi.
Trong thời buổi hôm trước còn ngồi văn phòng máy lạnh, hôm sau có thể thất nghiệp, thật khó để Gen Z tiết kiệm chi li, không hưởng thụ gì.
'Ai thích chơi thì chơi, ai thích nghỉ thì nghỉ', công ty tôi thống nhất như vậy trước chuyến teambuilding nên chẳng người này thấy sợ hãi hay mệt mỏi.
Nhìn mấy gia đình đầu tư bạc tỷ cho con du học rồi về nước xin việc làng nhàng, lương thấp, tôi tự hỏi: khi nào họ mới hoàn vốn?
Tôi không cả nể hay dễ dãi chấp nhận các yêu cầu nhờ vả làm giúp công việc, hay trả lời các câu hỏi chuyên môn của đồng nghiệp.
Mẹ cho gia đình anh trai đất nhưng không tách sổ. Chị gái thì mượn sổ đỏ vay ngân hàng bốn năm chưa trả.
Mua quạt treo tường của một nhà bán lẻ trong nước, đến lúc hư cái remote, tôi đến tận hãng để hỏi mua nhưng người ta nói không sản xuất.
Vài lần tham dự đám cưới của những cô dâu, chú rể là công nhân nghèo, tôi hiểu tiền mừng cưới của khách mời quan trọng thế nào với họ.
Nhiều người luôn có suy nghĩ các nhà sản xuất phải bán sẵn linh kiện thay thế như cái remote, bánh xe... thì mới là có trách nhiệm, uy tín.
Tôi chứng kiến nhóm bạn trẻ đi phát quà từ thiện, điện thoại dừng quay video là thả phắt em bé xuống đất, hoặc lấy lại quà.
'Teambuilding' chỗ nào, khi sếp không hòa đồng với nhân viên?
Nhiều nhân sự trung tuổi hiện nay chất lượng không quá cao nhưng đòi hỏi nhiều, đến khi thất nghiệp lại đổ cho doanh nghiệp chỉ thích tuyển Gen Z.
Một số người quen của tôi gặp khó xoay xở tiền mặt khi họ dồn hết nguồn lực tiền bạc vào 'một rổ bất động sản'.
Kẹt xe cũng giống như trong cơn sạt lở, mỗi bông tuyết đều nói mình vô tội.
'Con trai tôi không có vấn đề gì cả, nó chỉ muốn kiếm cớ để lười biếng thôi', người mẹ khăng khăng khi bạn tôi đang điều trị trầm cảm.
'Lương 13 triệu nhưng thuê phòng 4-5 triệu đồng để ở một mình là quá xa xỉ với bản thân'.
'Đút cho con ăn cháo đến nỗi nôn ói, nhưng chị bạn tôi vẫn không chịu dừng lại, tức tốc nấu một nồi khác để ép đứa trẻ ăn bù'.
Bình thường hay ăn chân gà nướng, nay thằng bạn nổi hứng ăn chân gà hấp, thế là xảy ra chuyện.
Sếp cũ của tôi không bao giờ tổ chức teambuilding vì chỉ khiến mọi người phải đứng nắng, thêm mệt mỏi, tăng va chạm thân xác giữa nam và nữ.
Nếu ai đó bỏ phong bì mừng cưới 500.000 đến một triệu đồng, tôi thấy thiết thực và ý nghĩa hơn là hai chai rượu ngoại đắt tiền.
Đứng hẳn về một bên để nhường đường cho người có việc gấp.
Từ khi tốt nghiệp THPT đến 45 tuổi, 99% bữa ăn của tôi là ở hàng quán ngoài đường. Cho đến một ngày, tôi phát hiện mình bị ung thư.
Chủ quán bưng ra đĩa cơm chiên thơm ngon nhưng nhìn những gì diễn ra trước mắt khiến tôi không tài nào nuốt nổi.